Review “Đảo Quỷ” – Edogawa Ranpo

Hôm nay tớ ngoi lên đây nhằm Review quyển “Đảo Quỷ” của Edogawa Ranpo hiện nay đang được săn lùng vì vừa là tiểu thuyết trinh thám của nhà văn lừng danh vừa có yếu tố BL.

Nói chính xác hơn review này là lời cảnh báo dành cho các thiện nam tín nữ dễ lừa như tớ. Nhật Hướng đã lợi dụng rất tốt cái mác BL này để PR cho sách. Nếu các bạn tìm đến “Đảo Quỷ” vì yếu tố BL thì tốt nhất là các bạn không nên mua, một minh chứng hối hận thật to đang ngồi gõ những dòng này để khuyên lơn các bạn đây. Còn nếu các bạn đến vì trinh thám thì tớ sẽ nói kĩ hơn ở đoạn sau.

  • Warning: Có spoil nội dung

Nhân vật chính Minoura (người xưng tôi, người kể chuyện) theo cá nhân tớ chính là nhân vật đáng ghét nhất truyện, là con cá tra không thể tra hơn.

Minoura có hào quang nhân vật chính người gặp người yêu, năm học trung học thì quen được anh chàng sinh viên Moroto và cũng dễ đoán ra Moroto thích Minoura. Nhưng Minoura cho rằng tình cảm đồng tính đó ghê tởm và gớm ghiếc, song cũng tự cảm thấy mãn nguyện và tự hào vì mình có sức hấp dẫn khiến một người ưu tú như Moroto say đắm.

Lúc đi làm Minoura yêu cô gái tên Hatsuyo, không may đi khách sạn với nhau vài lần thì Hatsuyo bị giết. Minoura lồng lộn nuốt tro cốt của người yêu thề báo thù cho nàng, nhưng khi đặt chân đến hòn đảo quỷ tìm chân tướng của kẻ sát nhân, vừa nhìn thấy khuôn mặt Hidechan gã quên ngay mối thù, quên ngay tình cảm với Hatsuyo và “bị sét đánh” với Hidechan.

Trộm nghĩ nếu không phải Moroto bị bắt nhốt cùng cái nhà kho với Hidechan hẳn gã Minoura này sẽ nắm tay Hidechan cao chạy xa bay khỏi hòn đảo, kệ xác Moroto đáng thương.

Lâu rồi tớ chưa đọc cuốn sách nào có nhân vật chính đớn hèn, đạo đức giả và hai mặt như thế. Khi biết được Hidechan là em gái ruột của Hatsuyo, gã giống như nhặt được cho mình một lí do bào chữa “Hẳn là vì hai người ấy có quan hệ huyết thống nên tôi vừa nhìn thấy Hidechan đã yêu cô”.

Ôi Moroto đáng thương, khi kẹt trong nơi tận cùng tăm tối, gã níu lấy anh, nhào vào vòng tay anh để xua tan sợ hãi, rồi đến khi thoát ra khỏi khốn cảnh, anh bị đẩy ra như vứt mẩu rác dơ bẩn và tởm lợm.

Trong câu chuyện này chẳng còn ai đáng thương hơn Moroto nữa, bị bắt cóc từ khi một tuổi, bị “mẹ nuôi” lạm dụng, bị “cha mẹ” nuôi ép học Y để phục vụ cho âm mưu độc ác của họ, đem lòng yêu một tên trai thẳng khốn nạn, cứu giúp cho người yêu của gã khốn nạn, rồi qua đời vì bạo bệnh. Đến khi hấp hối, người cuối cùng anh gọi tên vẫn là gã chứ chẳng phải cha hay mẹ. Bảnh bao thì sao, giỏi giang thì sao, xuất sắc thì sao, cuối cùng anh vẫn không thoát khỏi lưỡi dao của tác giả.

Có lẽ nói về người đã khuất là không hay, nhưng tớ cảm thấy tác giả không xem BL là một trường phái văn học thực sự, ông chỉ giống như một số tác giả thời đó bị cuốn theo phong trào đưa đồng tính vào tác phẩm nhưng quyết tâm phải để cho nhân vật chính thẳng băng. Với tớ, Edogawa Ranpo đã thất bại trong việc xây dựng nhân vật, việc kể chuyện bằng ngôi thứ nhất lại càng khiến người đọc phản cảm với tên Minoura hơn khi đọc được nội tâm nhơ nhuốc của gã này.

Đã nói đủ về xây dựng nhân vật, bây giờ tớ sẽ đánh giá về phần trinh thám. Cách đây gần 1 thế kỉ nhưng những tình tiết ông xây dựng vẫn khá sáng tạo và mới lạ, ông đưa vào các yếu tố mà người thời nay nhắc đến vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đâu đó tớ vẫn cảm thấy chưa đủ. Là tiểu thuyết trinh thám, có lẽ cuốn sách này chưa đủ độ “ghê”, những tình tiết sởn gai ốc và nổi da gà thật sự chưa tới, cảm giác khá ngắn và hụt hẫng.

Tình tiết xây dựng hợp lý, nhưng dường như tớ hơi quen với kiểu âm mưu trùng trùng của mấy bà tác giả Trung thâm nho như Priest, nên cảm thấy mạng lưới vụ án chưa đủ hoành tráng.

Cái kết tới quá nhanh khi vừa thoát khỏi cái giếng trang bên này thì trang bên kia gã Minoura đã kết hôn cùng Hidechan rồi Moroto lìa đời. Ranpo dường như rất vội vã kết liễu Moroto vì sợ cho anh ấy thêm thời gian ảnh sẽ bẻ cong Minoura sao?

Kết: Nếu không phải tiếc 120k tiền sách thì chắc bây giờ tớ đã đem cuốn này đi nhóm lửa rồi. Lần sau mua sách chắc chắn không được vội vã, tớ sẽ đợi những review đánh giá khách quan như tớ vừa gõ trên đây cho chắc. Hi vọng các bạn nào chưa mua nên cân nhắc kĩ lưỡng.

12 Comments

  1. Tôi có sự bất mãn không hề nhỏ đối với nhân vật chính từ những trang truyện đầu tiên. Tôi bị hấp dẫn bởi dòng giới thiệu về “ông tổ ngành trinh thám Nhật Bản” ở sau bìa sách nên đã mua nó mà không hề do dự nhưng khác với dự kiến của tôi, xuyên suốt câu chuyện là những dòng miêu tả về sự “ghê gớm, khủng khiếp” của “âm mưu” đã thành công trong việc làm tôi tò mò trong quá trình phá án nhưng đồng thời làm tôi hụt hẫng, tôi đã dành kha khá thời gian để nhận được kết quả hết sức nhạt nhẽo và nhân vật chính quá sức khốn nạn thì cứ luôn nói về những khó khăn anh ta đã trải qua. Nhưng những điều trên vẫn không thể ngăn cản tôi thích anh thám tử và Michio. Tình cảm của Michio đã níu kéo tôi lại với quyển sách, không phải vì nó dành cho một người đàn ông (vì Monoura càng không) mà đơn giản là vì tình yêu của anh quá lớn lao khiến tôi cũng bất giác rơi vào

    Liked by 1 person

  2. Mình đồng ý với review của bạn. Ban đầu thấy người khác bảo hay nên lon ton đi mua. Kết quả giờ mình cũng khóc ra tiếng Mán đây. Tượng đài trinh thám có yếu tố đam mỹ của mình là ” Đọc thầm” rồi nên không thể chấp nhận được truyện như này.

    Like

  3. Mình ko tán đồng lắm với bạn ở chỗ “Với tớ, Edogawa Ranpo đã thất bại trong việc xây dựng nhân vật, việc kể chuyện bằng ngôi thứ nhất lại càng khiến người đọc phản cảm với tên Minoura hơn khi đọc được nội tâm nhơ nhuốc của gã này.” Nếu đây là điều mà tg muốn cho ta thấy thì sao ?nếu thế thì tg thành công rồi chứ khi làm rõ đc sự nhơ nhuốc của nvc .thế thì sao gọi là thất bại? mình thấy nhiều tg nhật bản thường thích khai thác sự dơ bẩn ,nhơ nhuốc, yếu đuối của con ng hơn nhữg phẩm chất tốt đẹp điểm hình là dazai osamu

    Like

    1. Khi tác giả đã chọn ai làm nhân vật chính thì coi như đã nhận làm con ruột bàn tay vàng rồi. Nhân vật chính ít nhất phải có tính cách đặc biệt, đặc biệt phải càng nổi bật hơn khi dùng ngôi thứ nhất. Câu bạn nhận xét không phải là 1 ý mà là 2 ý khác nhau. Việc ông thất bại xây dựng nhân vật tính cách mờ nhạt rẻ tiền là vế thứ nhất, còn vế thứ hai là dùng ngôi kể thứ nhất làm tăng tiến thêm độ tởm của nhân vật chính.
      Tớ cũng đọc Bungou Stray Dogs và cũng thích Dazai, nhưng Dazai được miêu tả từ góc nhìn của người khác chứ không phải của bản thân anh ta. Điều đó khiến Dazai trở nên bí ẩn, tạo khoảng trống để độc giả tự mình suy đoán về cách nghĩ của anh ta chứ không phải lồ lộ ra đó càng đọc càng phản cảm.

      Liked by 1 person

      1. Bungo stray dog là ng ta lấy hình tượng ổng chứ ko phải bản thân ổng , bạn biết phân biệt ko? Mình muốn bạn đọc là TÁC PHẨM của ổng điển hình là ” mất tư cách làm người” và nó kể theo ngôi thứ nhất. Cái mình muốn nói là có thể tg muốn để mọi ng biết trên đời này có 1 tên nhơ nhuốc thế này còn về chuyện mờ nhạt thế nào thì mình ko nói đến vì mình chưa đọc truyện. Mình ko hiểu bạn lấy đâu ra tư tưởng cứ phải viết truyện là nhân vật phải có bàn tay vàng và có tình cách đặc biệt? Bạn chưa đọc cái gọi là hiện thực hướng? Mình nói rồi nhiều tg nhật có xu hướng viết về những mặt tối của con người và xã hội như tác phẩm ” Xấu” của tác giả Natsuo Kirio khiến ta thấy rõ hơn về mặt khuất của nhật , bẩn thỉu , tăm tối và kể theo ngôi thứ nhất của từng nhân vật :)) và ko có bàn tay vàng . Mà nói về tính cách đặc biệt thì có mà tính cách tởm lợn của nvc đó còn nói về nổi bật thì tg cũng đã thành công rồi còn gì giờ nhớ đến nvc thì chẳng phải bạn nhớ ngay đến cái tình cách kinh tởm của hắn sao :))

        Like

        1. Cảm ơn cậu nhưng tớ nghĩ cậu nên đi đọc tác phẩm rồi hãy nói chuyện.
          Chỗ này là nơi tớ review tác phẩm để người khác biết được cân nhắc nên đọc tác phẩm hay không, chứ chẳng phải áng văn chương kim cổ lưu danh ngàn thu để cậu vào đây phân tích từng chữ. Nếu cậu thích mời cậu đi apply làm giáo viên văn, giám khảo thi đại học để được phân tích và trừ điểm. Cậu hiểu cái gì gọi là quan điểm cá nhân không?
          Còn về comment của cậu, dài quá nên cho tớ xin miễn đọc vậy.

          Like

    1. Tính của mình thì ghét là sẽ không quan tâm không đả động gì đến nữa, nhưng bạn mình bảo mày nên viết review đi, để giúp người ta đừng đạp vào vết xe đổ của mày 😂

      Like

  4. Ơn giời chưa mua, tại thích hình bìa cùng lời giới thiệu của Nhật Hướng, có thể truyện hay nhưng không phải gu mình thích. Tiết kiệm được 120k rùi. thank bạn :D

    Like

    1. Quả bìa và giới thiệu đúng lợi dụng mác BL để câu khách cậu ạ. Đại khái cuốn này cũng hay nhưng chắc chắn cũng không phải gu của tớ, ngu lần này lần sau chừa thôi 😂
      Chưa bao giờ gặp nam chính nào vừa tra vừa đạo đức giả, hai mặt vậy luôn í.

      Liked by 2 people

Hãyyyyy nói đi nói đi nói đi đừng ngại ngùng ùng ùng